99+ Bài thơ tình buồn hay nhất

Tình yêu là gia vị của cuộc sống, có những lúc hạnh phúc, buồn đau. Nếu chúng ta biết nắm lấy cơ hội và biết cách giữ gìn tình yêu bền chặt và ngược lại thì chúng ta sẽ nhận thất bại và đau buồn nếu buông bỏ.

Bài thơ tình buồn

Nếu bạn đang gặp chuyện buồn trong tình yêu thì các bạn hãy tham khảo những bài thơ buồn trong bài viết dưới đây. Hi vọng chúng sẽ giúp xoa dịu tâm trạng của bạn và khiến bạn cảm thấy khá hơn.

Nhớ anh

Phải làm gì để vượt qua nỗi nhớ
Cứ chất đầy từng nhịp thở con tim
Màn đêm xuống cảnh vật ngủ êm đềm
Sao nỗi nhớ cứ sục sôi hình bóng??

Phải về đâu giữa trời khuya lạnh cóng
Ai ngủ rồi sao ngóng thức đợi chi
Nỗi nhớ ơi xin nhắm mắt lại đi
Tim mệt lắm vì cả ngày quay quắt

Đừng gọi tên…kẻo làm ai tỉnh giấc
Bao giọt hờn lại nô nức đua rơi
Ngọn lửa tình mỗi người thắp một nơi
Anh sẽ đau khi nơi này em khóc

Phải làm sao để tan đi cơn lốc
Cứ cuộn tròn như dốc ngược màn đêm
Cho ta xin một giấc ngủ êm đềm
Đừng mưa nữa kẻo ướt mềm cảm xúc

Nhớ người yêu
Anh có biết em yêu anh nhiều lắm
Lúc đêm về thăm thẳm nỗi nhớ nhung
Gió heo may mà sao quá lạnh lùng
Đàn ai gãy, từng cung buồn thê thảm

Em rất sợ những chiều mưa ảm đạm
Không có anh em cảm thấy cô đơn
Muốn được anh năn nỉ lúc em hờn
Và sưởi ấm khi cơn mưa vừa tới.
Nhớ anh lắm…Thật nhiều người yêu hỡi !
Và đau buồn cũng bởi quá yêu anh
Tình yêu ơi ! Sao chẳng chút ngọt lành
Mà cứ mãi mong manh như sắp vỡ.

Xin đừng để duyên đôi mình dang dở
Suốt đời này ta nhớ mãi về nhau
Dù hoa kia có đổi sắc thay màu
Tình ta vẫn trước sau không phai nhạt

Thời gian – Khoảng cách

Yêu em lắm tuy xa khoảng cách
Cho lòng buồn thử thách thời gian
Một mình suy nghĩ miên man
Nhìn đêm buông xuống ngắm màn sương rơi
Anh vẫn biết ở nơi xa đó
Em hàng đêm lệ nhỏ sầu bi
Gửi vào đêm vắng những gì
Để nhờ làn gió mang đi tới nàng

Nhìn ánh mắt mơ màng nơi ấy
Anh nơi này cũng thấy buồn sao
Con tim thầm nhủ ước ao
Tình mình đẹp lắm lẽ nào chia hai
Ngày mới đến ban mai rực nắng
Mình bên nhau trao tặng yêu thương
Hoa tình yêu nở ngát hương
Vòng tay ân ái môi hường trao duyên
Thời gian sẽ đưa thuyền cặp bến
Rồi niềm vui sẽ đến mọi nhà
Xuân về rạng rõ sắc hoa
Tình đôi mình mãi đậm đà thủy chung.

Tình đôi mình mãi đậm đà thủy chung

Viết cho người tình xa

Yêu xa xôi nhớ nhung là vậy
Chẳng được gần mong hãy hiểu nhau
Đừng hờn ghen để nước mắt trào
Không bên cạnh thõa bao nhung nhớ

Người thương ơi nhiều đêm trăn trở
Mơ vòng tay ấm áp vỗ về
Nụ hôn nồng khao khát đam mê
Đêm cháy bỏng cận kề môi mắt

Biết yêu xa nhớ nhung quay quắt
Nhưng cũng đành nén chặt nhớ thương
Giữ trong lòng hình bóng vấn vương
Đêm mộng mị canh trường thao thức

Muốn gần bên trao người hạnh phúc
Nhưng địa hình ngăn cách xa xôi
Đành nhủ lòng chờ đợi mà thôi
Yêu xa cách cả trời mong nhớ.

Đắp mộ cuộc tình

Hôm nay là ngày giỗ cuộc tình mình
Anh về thăm nấm mồ chôn kỷ niệm
Con đường yêu vẫn ngập tràn hoa tím
Chợt bâng khuâng khơi dậy chuyện của lòng…

Ở nơi ấy em hạnh phúc lắm không
Có còn nhớ ngày này chiều năm cũ
Mình hẹn hò dưới hàng cây lá đổ
Nói muôn đời yêu mãi có nhau thôi…

Định mệnh không cho hai đứa thành đôi
Mình chia tay một chiều mưa tầm tã
Rồi em đi về phương trời xứ lạ
Anh héo sầu như chiếc lá cô đơn…               

Khúc tự tình

Từ độ em đi nắng cũng buồn
Mi tình luôn ướt nhạt nhòa sương
Có khi một mình cười đau khổ
Người tưởng kẻ điên ở bên đường…

Bàn tay năm ngón mộng còn đan
Chợt thấy lẻ loi đến ngỡ ngàng
Hồn không vẽ nổi hình dung cũ
Nên nhớ trong tim đã dần tàn…

Con đường kỷ niệm vẫn quanh co
Nay cứ nằm im muốn đợi chờ
Chẳng biết người đi mùa thu ấy
Sẽ trở về không…hay hững hờ…

Trước ngõ hàng cây tím bông rồi
Người còn cách biệt mãi xa xôi
Phải thêm bao nhiêu tình xuân lại
Thì tim mới nở đóa hoa cười…

Thì tim mới nở đóa hoa cười

Về đi anh

Em nhớ quá….vòng tay người ấm áp
Choàng ôm em tha thiết từ phía sau
Hơi thở anh nồng ấm thật ngọt ngào
Lời yêu thương khẽ thầm thì da diết

Dẫu không chắc… tình anh là bất diệt
Nhưng tim em vẫn trao trọn cho người
Bởi em hiểu chỉ mỗi anh trên đời
Đã nguyện dành riêng cho em tất cả

Bờ môi anh nồng mơn man lơi lả
Làm hồn em bỗng chốc hóa dại khờ
Xa người rồi em chợt thấy bơ vơ
Tim run rẩy theo từng cơn mong nhớ

Quán vắng mình anh

Nhìn bóng người thẫn thờ nơi quán vắng
Em chợt thấy lòng đau nhói tái tê
Đứng lặng im mong mưa bão kéo về
Hay hoàng hôn nhanh bao trùm phủ lấp

Em không biết nên quay lưng về gấp
Hay lạnh lùng hờ hững bước qua
Tình chúng mình kiếp này mãi chia xa
Dẫu biết vậy vẫn dâng trào chua xót

Bao kỷ niệm đã một thời chia xớt
Gốc quán xưa ta bên nhau cười đùa
Em bài đủ trò cá độ thắng thua
Giờ còn mình anh bên ly cà phê ủ rũ

Bởi vì ai ta bỗng nhiên thành người cũ
Ai ra đi không hứa hẹn một lời
Bỏ lại em bơ vơ lạc lõng bên đời
Năm tháng dài chẳng mong gì gặp lại.

Đêm nhớ anh

Tình ta đấy… vẫn còn lơi tay nắm
Bờ môi hôn… vẫn chưa đủ ngọt mềm
Vòng tay người… chưa siết chặt dịu êm
Giờ đã phải… chia đôi bờ ngăn cách

Em yêu anh… chẳng bao giờ hờn trách
Nữa lời thôi… cũng đâu nỡ lòng nào
Anh thở dài… dạ đã thấy xót đau
Cố tìm cách… cho anh cười vui hạnh phúc

Anh đi rồi… chỉ còn đây nỗi nhớ
Trong đêm dài… trôi dạt theo ánh trăng
Mơ mộng chi… chú Cuội với cung Hằng
Trong khi anh… nhọc nhằn miền xa thẳm

Em nguyện lòng… bến dẫu là trong đục
Vẫn an yên… chỉ một chốn đi về
Giờ xa nhau… trong dạ có tái tê
Em vẫn mong… ngày đoàn viên anh hỡi

Em vẫn mong ngày đoàn viên anh hỡi

Ngày ấy xa rồi

Xa nhau rồi mình còn giữ gì không?
Hay kỷ niệm thả bềnh bồng trôi nổi
Chuyện tình yêu suốt đời không có tội
Chỉ vô duyên chăn gối phải ôm buồn.

Nhớ nhau nhiều nước mắt cứ trào tuôn
Bao vết xước…cắt buồng tim đau mãi
Biết rằng yêu nhiều trái ngang thế thái
Nhưng đớn đau quằn quại vẫn luôn chờ.

Không nhau rồi…than thở với vần thơ
Anh nỡ phụ hửng hờ không thấy đến
Nợ duyên kia bấp bênh do định mệnh
Nào phải đâu thuyền bỏ bến không về.

Anh không muốn ra đi

Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành tan vỡ
Vẫn bất ngờ,vẫn tiếc nuối,ngẩn ngơ…

Chẳng muốn tin đâu anh đã dối lừa
Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
Em bồi hồi, em vội vã, em yêu…

Hãy tha thứ nghe anh có biết bao điều
Em không thể và chúng mình… không thể
Sao hôm – Sao mai cách xa đến thế
Câu thơ này có tới được cùng anh

Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
Em mãi yêu anh một tình yêu… không thể
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ
Em bé nhỏ tội tình biết trú ngụ về đâu….

Ngày vắng em

Nhớ em nhiều khi trống vắng đơn côi
Mưa vẫn rơi, gieo nỗi buồn đêm vắng
Phút suy tư giữa khoảng không thầm lặng
Ly rượu đầy làn khói trắng thuốc bay

Khi xa em sao nỗi nhớ dâng đầy
Cho mắt cay những đêm dài không ngủ
Anh yêu em chẳng bao giờ muốn cũ
Luôn ngọt ngào và không phụ em ơi!

Mình yêu nhau duyên số cũng tại trời
Luôn khát vọng những đầy vơi năm tháng
Khi hoàng hôn, lúc bình minh hửng rạng
Nhớ thật nhiều gửi những áng thơ hay

Cuộc sống ơi cho ta được những ngày
Phút nồng say bên người ta yêu dấu
Như bến kia đón thuyền em neo đậu
Mong chúng mình luôn hiểu thấu nghe…em.!..

Mong chúng mình luôn hiểu thấu nghe em

Tình trong mơ

Nhìn cơn mưa chiều nay rơi nặng hạt
Nghe lòng mình vỡ nát bởi buồn thêm
Nhặt lá rơi…em ngồi đếm trước thềm
Rồi lần bước khi màn đêm chưa sáng.

Đời không may trái ngang tình nứt rạn
Ôm nỗi sầu năm tháng khóc chia phôi
Bước đường yêu tình ngược lối mất rồi
Đành cam phận lẻ đôi gồng gánh nhớ.

Còn bao nhiêu những vần thơ dang dở
Chưa trọn tình trăn trở muốn tìm nhau
Nét chữ nghiêng dù mực đã phai màu
Hay nghịch cảnh đớn đau tình không đổi.

Vừa tan mưa mình em ngồi ngóng đợi
Nguyện tình này chỉ trao gởi cùng anh
Ước mong sao luôn hạnh phúc an lành
Bao kỷ niệm ngày xanh đừng tuột mất.

Có một ngày

Có một ngày em chẳng nhớ đến anh
Đôi mắt biếc không chòng chành khao khát
Lời âu yếm cũng chẳng còn dào dạt
Em xa rồi nghe mặn chát bờ môi

Có một ngày ta không bước chung đôi
Con đường cũ cũng xa rồi hai ngả
Vòng tay ấm nay trở thành xa lạ
Áng mây chiều dường như đã ngừng trôi

Có một ngày giọt nước mắt anh rơi
Mưa xối xả giăng ngập trời trắng lối
Khi em bước về phía ai rất vội
Lời yêu nào đang rộng lối đón em

Có một ngày không mặc áo màu quen
Em đã khoác màu hồng sen sắc biếc
Từ khi đó duyên tình ta vĩnh biệt
Đứng lặng nhìn chứ anh biết làm sao

Mộng ảo

Em trở về thế giới của riêng em
Buồn vui với từng đêm đen lặng lẽ
Hạnh phúc, khổ đau, không cần ai chia sẻ
Giấc mộng đời thường chẳng tô vẽ cùng anh

Trả cho người những ngày tháng không tên
Trả yêu thương, vùi chôn tình ngang trái
Để quên đi thời đắm say vụng dại
Không mệt nhoài giữa khắc khoải niềm đau

Kể từ giờ mình bước ngược đời nhau
Chẳng bận tâm nỗi sầu ai vẫn giữ
Chẳng vấn vương về những lời tình tự
Đến một ngày mọi thứ cũng trôi xa

Em chẳng cần níu lại những mong manh
Bởi yêu thương phải chân thành… nhiệt huyết
Nghĩa gì đâu khi tình kia đã hết
Dối gian lòng là giết chết niềm tin !

Dối gian lòng là giết chết niềm tin

Lỡ một chữ tình

Em cứ tưởng tình mình là muôn thuở
Nào hay đâu duyên nợ lỡ giữa đường
Kỷ niệm này vẫn luôn mãi vấn vương
Giờ thầm trách đời vô thường bão nổi.

Đường vào yêu muôn đời không có tội
"Lá rớt nhiều…chẳng phải lỗi mùa Thu"
Nhìn khói sương giăng phũ kín mịt mù
Thầm lặng bước…khóc ru tình đã chết.

Mộng trăm năm ôm vết đau thấm mệt
Tình yêu buồn đoạn kết cũng về không.
Đứng bên anh…em bỗng thấy nát lòng
Buồn man mác đếm đong từng giọt lệ.

Khi còn thương đường về đâu nghĩ thế?
Đang ngọt ngào không dễ nói lời quên
Nhưng nay như bèo bỏ bến bồng bềnh
Theo con nước lênh đênh không trở lại.

Hoài niệm buồn

Em vẫn biết chúng mình không duyên nợ
Đêm trăng tàn dang dỡ cuộc tình đau
Mộng ngày xưa như nước chảy qua cầu
Cơn Sóng giữ vùi cát sâu đáy biển

Lòng đau nhói lệ rơi chiều đưa tiễn
Kỉ niệm buồn từng chuyện cũ trôi qua
Dẫu trong tim hình bóng ấy chưa nhòa
Gạt nước mắt tháng ngày qua cay đắng

Anh nào biết ân tình em sâu nặng
Bởi em buồn chỉ thinh lặng mà thôi
Tự dối lòng trái tim hóa mồ côi
Rồi gục ngã giữa đôi dòng lệ đổ

Em lê bước chân buồn về cuối phố
Cành hoa vàng mấy độ đã tàn bông
Con đường xưa bia đá phủ rêu phong
Mưa rơi rớt nghe lòng đau tan vỡ

Vô tình

Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau

Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau

Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi

Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết
Hay vô tình quên đi

Hay vô tình quên đi

Đánh mất

Đời anh anh gửi em
Cả vui buồn mọi nỗi
Anh có thể dối em
Thơ anh không thể dối

Được như trên cửa sổ
Nghiêng xuống cuộc đời mình
Hai ta ai biết được
Em chết trước hay anh.

Chỉ một ước mơ thôi
Ngày ngày anh lặp lại
Sau khi anh chết rồi
Tình anh còn mãi mãi.

Tình yêu buồn

Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ, với hồn tiêu
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Yêu, là chết ở trong lòng một ít

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt
Những người si theo dõi dấu chân yêu
Và cảnh đời là sa mạc vô liêu
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít

Cô đơn

Về đây, người yêu hỡi
Cho mưa phùn đời anh thấm sang đời em
Cho đêm trăn trở cùng đêm
Cho ngày hiu quạnh cùng thêm với ngày

Cho tay lạnh giá cùng tay
Cho lời tê dại cùng say với lời
Không mơ hạnh phúc trên đời
Chỉ mơ cùng khóc cho vi nỗi niềm!
Về đây, người yêu hỡi
Cho giá buốt đời anh thấu sang đời em
Cho giá lạnh mùa đông qua nhanh.

Cho giá lạnh mùa đông qua nhanh

Một chiều mưa

Em nhớ mãi một chiều mưa nặng hạt
Anh nắm tay em chạy dọc cây cầu
Anh ướt đẫm, còn em thì run rẩy
Chợt mơ hồ một ước nguyện về nhau.

Một chút mơ hồ anh chẳng biết đâu
Vẫn cứ vô tư gọi em là cô bé,
Vẫn tán dương em đẹp xinh và tươi trẻ
Chỉ trái tim anh là cửa đóng, then cài.

Trái tim anh vẫn mang bóng một người
Đã đau đáu suốt một thời trai trẻ
Em muốn giận, muốn hờn, mà không thể
Chị ấy cũng chỉ là một cô gái như em…

Chị ấy xa rồi, sao anh vẫn không quên
Năm tháng cứ trôi qua, nỗi buồn thêm bỏng cháy
Dưới chân cầu, đã bao nhiêu nước chảy
Tóc trên đầu đã trải mấy mùa xanh…

Lời tạm biệt

Đến bao giờ chuyện ấy sẽ xảy ra?
Ngày em rời xa anh để về bên người khác.
Anh biết rồi một ngày tình yêu kia phai nhạt,
Bởi bấy lâu nay em đã khác quá nhiều…

Điều em chọn không còn là tình yêu,
Hoặc nếu có, cũng không cùng anh nữa…
Nên nếu buộc lòng anh phải chọn lựa,
Anh muốn được nghe chuyện đã biết trước rồi.

Nói đi em dẫu chỉ một lời thôi,
Cho anh thấy điều mình luôn sợ hãi.
Anh không muốn một ngày thành thừa thãi,
Chỉ vì muốn được yêu mà mang nợ một người…

Nhớ mong anh

Em muốn bây giờ mình có thể gặp anh
Khi mà ngôn từ cúi mình trong suy nghĩ
Em cũng cúi mình trước lòng em mộng mị
Tháng sáu thở dài, nghiêng nắng cháy trên vai

Muốn gặp một người để nói hết đúng – sai
Để được khóc cười như khi chưa hề gặp
Đâu như bây giờ… điêu linh buồn quay quắt
Chỉ thấy mỗi mình soi bóng những cô đơn…

Có thể làm gì để cảm thấy tốt hơn
Khi mà nước mắt trực trào nơi khóe mắt?
Em không khóc được… là em đang giành giật
Giữa em và anh – người vốn dĩ xa rồi.

Giữa em và anh – người vốn dĩ xa rồi

Những dòng thơ tình yêu buồn khiến chúng ta phải suy ngẫm, đôi khi chúng ta phải vấp ngã, đau khổ thì chúng ta mới trưởng thành, và biết trân trọng tình yêu, cuộc sống hơn. Chúc các bạn thành công!

Viết bình luận